Tôi và anh yêu nhau từ hồi tôi học cấp hai. Anh lớn hơn tôi hai tuổi và cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Lúc đó hoàn cảnh nhà anh khá khó khăn nên phải nghỉ học sớm để phụ giúp gia đình. Anh thương tôi nhiều nên tôi không quan tâm điều đó và yên bình yêu anh cho tới khi lên cấp ba. Mọi thứ cứ êm đềm như thế bỗng một ngày anh không liên lạc nữa, tôi tưởng anh bận việc gì. Tuy sốt ruột nhưng tôi vẫn không gọi hay liên lạc gì cho anh cả, vì từ trước tới giờ anh đều là người chủ động liên lạc trước. Cứ thế tôi chờ đợi tin nhắn, cuộc gọi từ anh, hai tháng sau anh mới gọi cho tôi.
Vì còn quá giận anh và nghĩ anh sẽ chủ động xin lỗi, làm lành với tôi như trước đây nên tôi không nghe máy, thậm chí còn tắt máy nữa. Đó là cuộc gọi cuối đánh dấu sự chia cách của tình yêu đôi trẻ hơn 3 yêu nhau, mà tôi hoàn toàn không biết lý do là gì. Điều đó làm tôi ấm ức và hận anh vô cùng. Suốt hai năm cuối cấp tôi đã lao đầu vào học để phần nào vơi đi nỗi nhớ anh, vơi đi nỗi buồn mà lúc đó mình đang chịu đựng.
Rồi tôi thi đậu vào một ngôi trường khá nổi tiếng ở một thành phố lớn của miền Trung. Lúc đó tôi đã dần mở lòng và tìm hiểu một người khác luôn bên cạnh chăm sóc khi không có anh. Giờ tôi đã là sinh viên năm cuối, dù có người yêu mới nhưng đâu đó tôi vẫn nhớ đến anh. Cách đây nửa tháng anh đã nhắn tin qua mạng hỏi thăm làm tim tôi như loạn nhịp. Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định nhắn tin lại cho anh, hai đứa trò chuyện về hiện tại của nhau đến quên hết cả thời gian. Cứ thế chúng tôi gọi điện nói chuyện với nhau mỗi tối mà quên mình vẫn còn hận anh rất nhiều.
Vào một đêm anh nhắn tin xin lỗi và muốn quay lại dù biết tôi đã có người mới, anh không thể quên tôi, muốn bù đắp cho tôi. Anh cũng nói nếu có cơ hội anh sẵn sàng chờ đợi. Tôi rất bối rối nhưng vẫn nhắn tin hỏi anh về lý do vì sao lại cắt đứt liên lạc với tôi, mãi anh mới thú nhận vì phải đi nghĩa vụ quân sự, cùng lúc đó mẹ anh bị bệnh thận giai đoạn cuối. Khoảng thời gian đó anh buồn lắm, sợ cho tôi biết sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi (hồi ấy tôi sắp thi cuối cấp). Anh cứ như thế lẳng lặng theo dõi tôi, chịu đựng như thế suốt năm rưỡi nghĩa vụ, lúc xong nghĩa vụ phải ra đời bươn trải để có tiền lo cho mẹ nên không dám làm phiền tôi.
Tôi nào biết, lại còn trách móc anh, hận anh đã đối xử như thế với mình. Mấy ngày qua tâm trí tôi cứ nghĩ về người cũ, thấy thật có lỗi với người yêu mới vì mọi chuyện giữa tôi và người yêu cũ đều không cho người mới biết. Tôi phải làm sao khi vẫn còn tình cảm với người yêu cũ?
Tác giả: Ngọc
Nguồn tin: Báo VnExpress