|
Lúc anh hỏi em ổn không, em bảo anh đừng nói thêm gì, vì anh không đủ tư cách.
Anh đã rung động trước người khác, em đã trách anh vội thay lòng. Như em từng nói, đừng bao giờ hỏi có tha thứ được hay không. Bởi vì bản chất của một số lần sai lầm, là hoàn toàn chỉ nên vứt bỏ.
Anh đã không đến với người đó, em cũng chẳng muốn cho anh cơ hội để trở lại bên mình. Tình yêu của em đã từng là hiên nhà để anh dừng chân và an trú. Mà anh đã phản bội nó, còn em lại chẳng đủ bao dung.
Lúc anh về để lấy thêm ít đồ còn sót lại, anh thấy em đã thay một lớp trải giường mới, chăn gối cũ em bỏ cả ở nhà kho trong khoảng sau vườn.
Anh vào phòng sách, em đã soạn sẵn rồi để riêng một góc những thứ thuộc về anh, và vứt cả những gì từng thuộc về hai đứa. Bàn chải cặp, khăn tắm đôi em không muốn dùng nữa. Hôm về lại, hoá ra, anh trở nên dư thừa.
Chuyện tình cảm, cuối cùng anh cũng biết, vốn dĩ không phải chỉ một hai câu xin lỗi, đôi ba lần hối tiếc là có thể trở lại nguyên vẹn như ngày đầu.
Tự trách mình, có xứng đáng với tuổi trẻ của em đâu...
Tác giả: Khải Vệ
Nguồn tin: Báo Người đưa tin