Trong thị trấn nhỏ nhà tôi ngày trước, Hoa là chuẩn mực, là thước đo của bố mẹ tôi và bố mẹ nhiều bạn khác. Hoa có làn da trắng, đôi mắt biết cười, môi trái tim rất duyên. Dáng người tròn tròn tuy không cao nhưng nhìn sang chảnh lắm. Trời lại phú cho Hoa giọng hát hay, lời nói trầm ấm dễ nghe. Hoa còn rất giỏi, trong 12 năm học năm nào cũng là học sinh suất sắc.
Mỗi lần tôi bị điểm kém hay làm gì sai, mẹ tôi lại quát lên câu quen thuộc: "Mày sang xem cái Hoa con nhà Sự kia kìa, tao chỉ cần mày được một góc của nó là phúc của nhà này".
Đấy tôi cứ bị so sánh thế đâm ra tôi cũng ghét Hoa và ghen tỵ với nó. Cùng là con gái, cùng học, cùng chơi mà nó cái gì cũng hơn tôi. Chúng tôi còn tạo nhóm riêng tẩy chay Hoa, dù nó rất hiền lành, thân thiện.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi mỗi đứa một hướng đi riêng, do có lòng ghen ghét, đố kỵ với Hoa nên tôi cũng không quan tâm tới nó lắm, chỉ biểt nó thi đại học Thương mại, khoa du lịch thì phải. Cuộc sống sinh viên bận rộn, ra trường đi làm, thời gian cuốn tôi theo, tôi cũng quên việc có một người bạn là nó.
Hôm qua, khi tôi về nhà chuẩn bị tổ chức đám cưới, mẹ tôi hỏi: “Mày có mời cái Hoa không? Hôm trước mẹ gặp hai mẹ con nó ở chợ, nó có hỏi thăm mày. Chả biết nó cưới bao giờ mà con nó lớn tướng. Đâu như chị giờ mới làm cho tôi đỡ lo”.
Tôi băn khoăn không biết có nên mời Hoa dự chung vui không vì cưới nó cũng đâu mời tôi, nhưng vì tò mò cuộc sống của Hoa nên tôi cũng mang thiệp cưới đến nhà nó.
Thấy tôi ngơ ngác Hoa khẽ nấc lên rồi òa khóc. Tôi động viên mãi nó mới nín, lấy lại bình tĩnh nó kể cho tôi chuyện của nó. (Ảnh minh họa). |
Lúc này có mình nó ở nhà tiếp tôi, ngồi lân lê một lúc tôi hỏi: “Bà cưới khi nào sao không mời tụi tôi? Tôi hỏi mấy đứa cũng bảo bà đâu có mời”.
“Tôi đâu có cưới xin gì đâu mà mời bạn bè”, Hoa cúi xuống, khép đôi mắt biết cười lại là hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thấy tôi ngơ ngác Hoa khẽ nấc lên rồi òa khóc. Tôi động viên mãi nó mới nín, lấy lại bình tĩnh nó kể cho tôi chuyện của nó.
Năm học lớp 12, Hoa yêu một anh cùng thị trấn hơn tụi tôi 2 tuổi, do nhà nó có ông bà, bố mẹ khá cổ hủ cấm tiệt chuyện yêu đương khi đang học hành, nên chuyện tình cảm nó luôn giữ kín, chỉ có anh và nó biết.
Lúc người yêu Hoa đang học đại học năm thứ hai thì 2 người hẹn nhau sang năm Hoa thi đậu đại học sẽ công khai tình cảm. Đến khi Hoa thi đậu đại học thì anh lại đi du học Hàn Quốc. Anh động viên nó cố gắng học giỏi rồi sang Hàn cùng anh.
Nó miệt mài học và học, năm nào cũng đạt thành tích suất sắc, năm nào cũng làm hồ sơ để xin học bổng sang Hàn nhưng trường nó thì không liên kết với bên Hàn nên xin rất khó. Nó ra trường đi làm, sau bao cố gắng miệt mài, nó cũng xin được học bổng sang Hàn. Hồ sơ chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ đến ngày tháng để nó và anh được đoàn tụ bên nhau.
Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, hôm công ty nó ký được hợp đồng lớn, sếp mời cả công ty đi liên hoan. Do hợp đồng phần lớn là công sức của nó nên mọi người chúc tụng, nó không biết uống, chỉ uống cầm chừng một hai ly vang gì đấy, rồi trời đất tối mù nó không nhớ gì cả.
Khi tỉnh dậy, trên người nó không còn một mảnh vải che thân, nằm bên cạnh là sếp, nó hốt hoảng hét ầm lên. Lão thức dậy, cười khẩy bảo nó: “Chịu khó chiều anh, mọi thứ sẽ thuộc về em, nếu em biết điều, còn không cái này mà phát tán ra ngoài thì không biết em sẽ thế nào”. Lão đã quay camera hình ảnh ân ái của lão và nó để đe dọa.
Do ít tiếp xúc, quá sợ hãi vì đã mất đi sự trinh trắng mà nó cắn răng chịu đựng. Nó chờ, chỉ chờ đến ngày được đi khỏi đất nước này nhưng lão không buông tha, ngày nào lão cũng đe dọa và bắt nó phục vụ lão không kể ngày đêm. Đến khi nó phát hiện mình có thai cũng là ngày nó nhận được lịch đi Hàn.
Hoảng hốt và bấn loạn nó nói cho lão biết và lão đã dùng cái thai để giữ nó lại. Sự việc vỡ lở, vợ lão cùng hai con về thẳng nhà nó, đưa bố mẹ nó tập ảnh ân ái của nó và lão. Nó kể sự tình, mẹ nó ngất lên ngất xuống, bố nó bảo: “Tao sẽ giết kẻ hại đời con gái tao, rồi tao chết cũng được”.
Chẳng biết lão dùng cách gì để nói chuyện với bố mẹ nó và vợ lão mà nó trở thành “phòng nhì” của lão. Vợ lão cũng chấp nhận, lão nuôi nó như một con thú cưng trong nhà, khi cần thì đến, không thì thôi, cấm giao lưu bạn bè, chỉ được về nhà ngoại và ở với hắn.
Nó đã tự tử mấy lần không thành vì mẹ nó bảo, hãy nuốt nước mắt, sống vì con. Mẹ nó kể, lần ấy lão đến, lão quỳ xuống trước mặt bố mẹ nó nhận lỗi, do lão quá yêu nó, lão đã bỏ thuốc kích dục vào ly rượu nó uống. Biết nó nhút nhát lão cẩn thận ghi hình lại để khống chế nó, lão tin nó không dám kiện, hay báo công an và lão đã thành công.
Nhà lão giàu, vợ con lão lo đầy đủ, chỉ cần bố mẹ đồng ý lão với Hoa thì gia đình vẫn là một mái nhà yên ấm, còn cố làm lớn thì hình ảnh nhạy cảm của lão và Hoa sẽ tràn ngập mạng xã hội, cho dù lão đi tù thì Hoa và gia đình cũng không được sống yên ổn. Sau vài ngày, bố nó già nua hẳn rồi cũng đồng ý điều kiện của lão.
Hoa gác lại tình yêu đẹp. Khi anh người yêu bay từ Hàn về đón nó sang, mộng dang dở, anh cắt đứt cổ tay và hét lên anh hận nó. Rồi anh đi biệt luôn, nó cũng không dám tìm hiểu hay hỏi thăm về anh vì sợ chồng nó và sợ ảnh hưởng tới anh.
Tôi không biết nói gì, chỉ hỏi: “Ở cùng thành phố, sao cậu không gọi cho tôi?”. Nó nhìn tôi cười hiền và bảo nó biết tôi ghét nó. Bị nói trúng tim đen tôi đỏ mặt, tôi cúi xuống nói nhỏ: “Tớ xin lỗi”.
Nó bảo nó biết hết thông tin của tôi, nó cũng biết tôi học luật, đã nhiều lần muốn nhờ tới tôi, nhớ tới tôi nhưng nó sợ, nó sợ tôi sẽ cười nhạo nó, sẽ hả hê vì sự bất hạnh của nó vì tôi đã từng lập hội ghét nó.
“Tớ biết và hiểu cậu nên tớ mới nói cho cậu, còn cuộc sống của tớ là ẩn số, không ai biết gì đâu”, tôi ú ớ không nói lên lời. Trước mặt nó vẫn là bình phong đẹp, vẫn chồng giỏi con ngoan để che mắt thiên hạ, giữ cái thể diện còn sót lại cho nó và gia đình.
Sắp lấy chồng tôi mới hiểu và thương bạn mình hơn. Các bạn ạ, là phụ nữ đừng ghen ghét, đố kỵ với người khác, hãy thông cảm và bao dung với nhau nhiều hơn.
Tác giả: Hà My
Nguồn tin: emdep.vn