Nhưng chồng tôi không nghĩ như vậy. Bản thân anh từ bé đã được gia đình nuông chiều, lúc nào anh cũng chỉ muốn được sống với bố mẹ, được bố mẹ quan tâm. Từ nhỏ, mẹ đã luôn cưng nựng anh nên dù lớn, có vợ con, anh vẫn như một đứa trẻ.
Với anh, mẹ anh là nhất. Những lời mẹ anh nói như là mệnh lệnh. Về sống với nhau rồi, tôi mới càng nhận ra tính đó của chồng. Và bản thân tôi cảm thấy buồn vô cùng khi không bao giờ được nghe những lời động viên, ngọt ngào của chồng ở trước mặt mẹ. Anh không bao giờ muốn mẹ lo lắng và cũng không muốn mẹ buồn. Chỉ là, mẹ chồng tôi có tính ích kỉ, bà luôn không muốn con trai mình động chân động tay vào bất cứ việc gì dù là việc nhỏ. Gọt hoa quả hay là rửa cái bát giúp vợ lúc con quấy khóc, bà cũng không cho. Bà bảo, đó là việc của đàn bà, đàn ông không nên động vào. Nói đúng hơn là bà luôn bênh vực chồng tôi, khiến anh sinh hư…
Thật ra, trước mặt mẹ, anh luôn giữ sĩ diện, không muốn mẹ anh biết, anh luôn chiều tôi, yêu tôi và muốn quan tâm giúp tôi. Anh luôn tỏ ra là người lạnh lùng, một mực không muốn cho mẹ thấy anh quan tâm tôi nhiều hơn mẹ. Có món gì ngon, anh phải gắp cho mẹ luôn và chưa một lần gắp cho tôi. Chuyện đó tôi cũng không bận lòng. Nhưng những chuyện anh từ chối giúp vợ thay bỉm tã cho con, bế ẵm con hay là chuyện anh không dám rửa bát, dọn thức ăn ra bàn trước mặt mẹ khiến tôi cảm thấy bức xúc vô cùng.
Nhiều lần tôi chủ động nhờ anh lúc con quấy, anh cũng mặc kệ, cứ ngồi vắt chân lên ghế. Mẹ chồng tôi lại thêm vào ‘con quấy thì dỗ cho nó nín rồi dọn cơm, sao phải nhờ chồng. Cái gì cũng gọi chồng là sao?’. Tôi nghe bực quá cãi lại mẹ, lúc đó, anh ngồi đó đã quát tôi ầm ầm, nói tôi láo.
Tôi tức lắm, hôm đó tôi không ăn cơm vì không chịu được cơn tức ấy. Tôi bỏ lên phòng với con, mặc cho cả nhà ăn cơm với nhau. Mẹ chồng tôi cũng mặc kệ, còn chồng tôi không hỏi một câu, cứ thế ngồi ăn rồi xem tivi dưới nhà tới tận khuya mới lên phòng.
Những ngày hôm sau, tôi với anh cũng không nói một câu. Hôm đó tôi ốm mệt, không bế được con nên nhờ anh, anh bế mà mẹ anh lườm nguýt suốt buổi. Tôi ăn cơm xong bảo mệt quá, lên nhà uống thuốc rồi nằm nghỉ, tiện trông con luôn, nhờ anh rửa bát. Mẹ chồng tôi thấy vậy thì nói là tôi kiếm cớ sai chồng. Tôi tức quá nói lại mẹ vài câu. ‘Con người chứ có phải là máy móc đâu mà không ốm không đau hả mẹ?’ Thế là, anh giơ tay lên tát tôi 2 cái khiến tôi chết điếng. Tôi choáng váng, không đứng vững vì tôi đã mệt săn rồi. mẹ anh thấy vậy không nói lời nào, còn có thái độ cổ vũ, nói rằng ‘vợ láo thì phải dạy’. Tôi tức điên lên nhưng không rơi một giọt nước mắt. Chồng sĩ diện nên tát tôi trước mặt mẹ anh. Tôi nói vậy có gì sai?
Tôi không chịu được sự xúc phạm này. Anh tát tôi mà thản nhiên như không có việc gì xảy ra, lại còn cảnh cáo tôi không được nói hỗn với mẹ anh. (ảnh minh họa)
Sống với nhau bao năm, anh phải hiểu mẹ anh quá đáng thế nào? Tôi làm con dâu của bà chứ có phải giúp việc đâu. Ở nhà, tôi cũng là con gái của mẹ tôi, được chiều chuộng quan tâm. Tại sao về nhà chồng, tôi phải làm tất cả mọi việc khiến tôi mệt mỏi thế này.
Tôi không chịu được sự xúc phạm này. Anh tát tôi mà thản nhiên như không có việc gì xảy ra, lại còn cảnh cáo tôi không được nói hỗn với mẹ anh. Đi làm dâu mà như đi tù thì còn sung sướng gì? Sống như vậy thì thà là không sống còn hơn.
Tôi quyết định đưa con về nhà ngoại và những ngày sau đó tôi không liên lạc với chồng. Tôi mặc kệ anh, để anh phải xin lỗi tôi, để mẹ anh phải hiểu, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Còn nếu anh làm găng, không chịu xin lỗi thì có thể, tôi sẽ ly hôn. Tôi nghĩ kĩ rồi. Đời người phụ nữ lấy được chồng tốt thì sung sướng. Còn nếu đã không sung sướng thì phải chọn con đường đi cho riêng mình mà thôi. Tôi đã không thể nào chịu đựng được nữa rồi!
Tác giả bài viết: Lan Nhi