Cuộc sống

Chồng định tát tôi giữa sân, giằng con suýt ngã chỉ vì lý do khiến ai biết được cũng thấy nực cười

Tôi tức nghẹn khi chồng chẳng coi con cái ra gì, trong khi quá coi trọng người nhà chồng đến mức bực mình.

Chuyện trong nhà chẳng ai muốn phơi ra cho thiên hạ đàm tiếu, cười chê, nhận xét. Nhưng tôi không chịu nổi sự quá đáng của chồng khi luôn coi trọng chị gái, quên cả vợ con.

Sau mấy năm chung sống, tôi nhận thấy câu "khác máu tanh lòng" không chỉ đúng với mẹ chồng - nàng dâu mà còn cả với chồng - anh em nhà chồng và em dâu. Ban đầu, khi chứng kiến sự quan tâm của chồng với chị em trong nhà, tôi cũng ức và muốn bật khóc vì kiểu "nhất bên trọng, nhất bên khinh". Bây giờ, tôi cảm thấy quen, nhưng không có nghĩa là chấp nhận kiểu hành xử như vậy.

Mấy ngày nay, tôi chẳng nói câu nào với chồng, mặc kệ anh muốn làm lành. Tôi phải làm vậy vì sự chịu đựng của tôi có giới hạn. Vợ con là người sẽ đồng hành suốt quãng đời còn lại mà có lúc chồng xem như người dưng, coi trọng chị gái hơn tất cả, thử hỏi ai chịu nổi.

Hành động không ngờ của chồng khiến vợ con uất nghẹn sau khi tôi không chịu dọn đồ ăn cho chị chồng 30 tuổi

Tôi cưới chồng đến nay đã được 3 năm. Từ ngày về sống chung, tôi cũng chẳng để lại điều tiếng gì. Bản thân vụng về, trẻ con nhưng cũng cố gắng chu toàn mọi thứ. Chuyện ma chay, cưới hỏi, đám đình, hiếu hỉ đều được tôi chuẩn bị, xắn tay vào làm từ khi bắt đầu đến khi kết thúc. Có thể vẫn còn điều tiếng chê bai nhưng nhìn chung tôi cũng không phải là đứa kém suy nghĩ, không biết điều.

Sau 2 năm sống với nhà chồng, vợ chồng tôi quyết định ra ở riêng. Một phần là do để có sự thoải mái, riêng tư, phần nữa là nhà chồng quá chật. Bà chị gái đã lấy chồng nhưng vẫn nách con về ở thường xuyên.

Ông cha nói "xa thơm gần thối", dù ít hay nhiều cũng có những va chạm. Nên khi được ra ngoài ở riêng, tôi là người vui mừng nhất. Nhưng rồi không phải ở riêng sẽ hết những câu chuyện "đắng lòng".

Đơn cử như mới đây nhà chồng có đám giỗ. Tôi chẳng ngại gì nghỉ làm hay nhờ người trông con để phụ giúp. Nhưng mẹ chồng chẳng nói, tôi không hề nhớ, khi chồng gọi diện báo tin mới biết.

Việc nghỉ giữa giờ làm rất khó nên tôi đành đợi đến hết giờ. Sau giờ làm, tôi tất tả chạy về nhà. Mọi người cũng đã chuẩn bị cỗ bàn xong xuôi, chỉ còn chờ đưa lên ban thờ để cúng. Tôi thấy vậy nên bế con về nhà để cho ti và thay quần áo chứ chẳng có ý coi thường gì ai cả. Không chuẩn bị cỗ thì ăn xong tôi sẽ lo rửa bát, quét dọn chứ đi đâu mà thiệt.

Khi tôi bế con về, chồng tỏ ý không hài lòng, cho rằng như vậy là không tôn trọng người lớn tuổi, không chịu động tay vào việc gì. Chồng còn bảo con mới uống sữa, không cần ti gì cả. Mọi người có đồng ý không? Trẻ con uống sữa, một lúc sau là hết sạch, có phải cơm hay đồ ăn dặm đâu mà no suốt cả ngày được. Con uống sữa trước đó cả tiếng làm sao có thể trụ nổi qua bữa cơm, phải cho ti thì bé mới đủ lượng dinh dưỡng cần cho vào cơ thể chứ.

Chưa hết, chồng tôi còn bảo, ở lại nhà bố mẹ chồng để dọn cho chị chồng ăn chứ về nhà thì ai làm việc này. "Con chưa ti thì chiều ti sau, có chết đói được không. Em ở lại dọn cỗ bàn để chị ăn, chiều còn về bên nội", chồng tôi nói như người thiếu suy nghĩ khiến bản thân càng lắc đầu ngao ngán.

Tôi nhất quyết bế con về để cho ti, còn chồng chạy theo giằng lấy đứa bé giữa sân khiến hai mẹ con suýt ngã. Tôi càu nhàu và nói chẳng lẽ người phụ nữ 30 tuổi có con rồi không tự lo được bữa ăn còn phải đợi người khác dâng tận miệng. Chồng tôi đỏ mặt tía tai, giơ tay định tát... may né kịp. Cả nhà chạy ra can ngăn, chị chồng tôi thấy vậy vẫn cầm điện thoại lướt Facebook như chuyện ngoài đường.

Sau lời nói đó của chồng, tôi lẳng lặng bế con về nhà. Sau khi cho con ti xong, hai mẹ con ôm nhau ngủ, kệ nhà chồng tự ăn uống với nhau. Tôi không sợ mất sức chuyện phục vụ chị chồng nhưng cái gì cũng có chừng mực. Con đói mà chồng không lo, cứ lo chuyện bao đồng mà cụ thể ở đây là việc ăn uống của một người gần 30 tuổi.

Chị chồng không ghê gớm nhưng là người vô tâm, nên bản thân tôi không có nhiều thiện cảm. Thời còn mang thai, tôi bị hạ huyết áp suýt phải đi viện, chị chồng chẳng hỏi một câu còn ép phải đi chợ chuẩn bị cỗ bàn. Tôi uất ức nhưng cố nhịn, còn bây giờ thì không, cái gì cũng có sức chịu đựng giới hạn.

Mọi người thử nghĩ xem chuyện khiến tôi bực mình có đáng hay không? Lần này, tôi sẽ giữ im lặng để chồng nhận ra sai lầm của. Việc quan tâm chị em trong nhà là điều bình thường, tôi chẳng ghen tuông hay lên án. Nhưng có lẽ cần có chừng mực, cân nhắc trong mọi tình huống để không mất lòng nhau, không dẫn đến những mệt mỏi vì suy nghĩ và dằn vặt.

Tác giả: Tuyết Tuyết

Nguồn tin: emdep.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP