Nhân ái

"Cha mất, mẹ bỏ 3 chị em con đi biệt tích 6 năm nay rồi !"

Bố mất vì tại nạn chưa tròn 100 ngày, mẹ đã khăn gói bỏ đi biệt tích, bỏ lại ba đứa trẻ cho ông bà nội gần 80 tuổi. Gần 6 năm trôi qua, hình ảnh người mẹ đã nhạt nhòa trong ký ức của những đứa trẻ tội nghiệp khiến chúng tự coi mình là trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Chúng tôi gặp em Nguyễn Thị Ngọc Trâm (SN 2006, trú thôn Quảng Trung, xã Nghĩa Thắng, huyện Đắk R’lấp, tỉnh Đắk Nông) vào một buổi sáng lạnh buốt. Cô bé dáng người nhỏ nhắn, chỉ mặc phong phanh một chiếc áo nỉ đã bạc màu khiến đôi môi của em tím tái đi vì những cơn gió khắc nghiệt. Đã lâu lắm rồi, cô bé chưa được may một bộ quần áo mới, nên chiếc áo ấy đã theo em nhiều năm nay.

Ngọc Trâm có dáng người gày còm, nước da nhợt nhạt, nhìn em già hơn so với chúng bạn nhưng bù lại rất thành thạo việc nhà. Gần 6 năm nay, từ ngày về sống với ông bà nội, cô bé thường xuyên thay bà đảm nhận công việc bếp núc, kiêm luôn việc chăm sóc hai em nhỏ.

Tài sản giá trị nhất trong nhà là chiếc xe đạp Trâm được tặng đầu năm học


Trâm mời chúng tôi vào căn trong căn nhà cấp 4 tềnh toàng, là nơi ở của em, Nguyễn Thị Ái My (SN 2008) và Nguyễn Ngọc Tuấn Tú (SN 2010). Căn nhà rộng chừng 40m2 không bàn, không ghế, chỉ có 1 chiếc giường và một chiếc võng duy nhất. Nơi ngồi nói chuyện cũng chỉ là trên chiếc ván gỗ, đặt gọn ở một góc nhà.

Mỗi lần nhắc đến bố mẹ, Ngọc Trâm lại tủi thân vì sớm chiu cảnh mồ côi


Đôi mắt cô bé 12 tuổi buồn rười rượi, như chất chứa nhiều tâm sự. Cả buổi nói chuyện em chỉ cúi gằm mặt, thế nhưng khi chúng tôi vừa nhắc đến bố mẹ, đôi mắt Ngọc Trâm đỏ hoe và nước mắt bỗng lăn dài xuống gò má.

Bố mất, mẹ bỏ đi, ba chị em Ngọc Trâm được ông bà nội nhận về nuôi

Em thút thít: “Ngày bố con còn sống, gia đình ông bà chẳng khá giả gì nên bố phải đi làm cả ngày lẫn đêm. Bố mẹ con dành dụm mấy năm trời mới cất được căn nhà nhỏ này. Thế nhưng ở được mấy năm thì bố bị người ta gây tai nạn rồi qua đời, mấy tháng sau mẹ con cũng bỏ nhà đi biệt tích, bỏ lại 3 chị em con. Ngày ấy, Ái My mới học lớp mẫu giáo, còn Tuấn Tú mới chập chững biết đi, chưa một lần cất tiếng gọi mẹ”.

Mới 12 tuổi, nhưng dường như nỗi đau mất bố, thiếu vắng tình cảm của mẹ khiến cho Ngọc Trâm trầm tính hơn. Hàng ngày, em chỉ đi học một buổi ở trường, một buổi lầm lũi ở nhà phụ giúp ông bà chứ không thiết tha đi chơi cùng bạn bè.

Hàng ngày, cô bé một buổi đi học, một buổi lầm lũi ở nhà giúp ông bà


Khi được hỏi về mẹ, cả ba chị em Ngọc Trâm đều nín lặng, đưa ánh mắt nhìn nhau, cô em gái Ái My tâm sự: “Ngày mẹ mới bỏ đi, ba chị em ngày nào cũng khóc, có hôm còn rủ nhau trốn nhà đi tìm mẹ. Đến ngày giỗ bố hay tết, người khác thì có bố có mẹ, còn chúng con thì không có nên tủi thân lắm. Thế nhưng, mẹ bỏ đi lâu lắm rồi, bây giờ chúng con không còn nhớ mẹ nữa, chúng con chỉ cần sống với ông bà thôi”.

Biến cố gia đình đẩy ba chị em Trâm vào cảnh mồ côi, phải sống nhờ tình yêu thương của ông bà nội đã già yếu. Thế nhưng, ông nội là Nguyễn Ngọc Kiều và bà là Nguyễn Thị Bài năm nay đã gần 80 tuổi. Ông bà đã có tuổi, thường xuyên đau yếu nên cả ba chị em lo sợ, không biết sau này ông bà qua đời, chị em Trâm sẽ nương tựa vào đâu ?

Thương con, thương cháu nhưng bà Bài sợ không đủ sức nuôi cháu trưởng thành

Bà Nguyễn Thị Bài (82 tuổi, bà nội Ngọc Trâm) không giấu nổi sự lo lắng: “Cha nó mất chưa được 100 ngày thì mẹ nó bỏ đi biệt nơi mô chứ không có tin tức gì. Mẹ nó bỏ con, bỏ cả ảnh thờ chồng, tôi thương các cháu nên đem về nuôi, thương con nên đem ảnh về thờ bữa nay là 5 năm rồi. Hàng ngày bà cháu rau cháo nuôi nhau mà sống song tình cảm lắm. Nhưng vợ chồng chúng tôi gần đất xa trời, không biết có đủ sức nuôi các cháu trưởng thành hay không ?”

Nói rồi, bà Bài đưa ánh mắt nhìn lên trên bàn thờ con trai, quệt ngang dòng nước mắt rồi nức nở. “Thương các cháu sớm mồ côi bố, nên thời gian đầu khi con dâu bỏ đi, gia đình tôi cũng đưa các cháu sang nhà ngoại ở Lâm Đồng để tìm lại mẹ, thế nhưng đằng ấy nhất định không nói mẹ bọn trẻ ở đâu, các cháu lại lủi thủi xách đồ đạc về lại nhà ông bà nội.

Cả ba đứa trẻ đều mong muốn ông bà sống lâu để sau này phụng dưỡng


Từng ấy thời gian, con dâu chưa một lần trở về nhìn mặt các con, cũng không gửi tiền bạc về nuôi các cháu nên bây giờ, ba đứa cháu tội nghiệp ấy đã không còn nhớ nổi hình dáng của mẹ nữa”

Mấy năm nay bà Bài lại bị gù nặng, đến thở cũng khó nên không lao động được nhiều, cả nhà năm người chỉ trông chờ vào mấy chục gốc cà phê trồng xung quanh nhà nên hoàn cảnh hết sức khó khăn. Hơn nữa, mẹ của Ngọc Trâm bỏ đi chứ không phải là mất,vì thế các cháu không thuộc diện mồ côi cha mẹ nên cuộc sống thiếu thốn đủ bề.

Nghe bà và các chị nói chuyện, cậu bé Tuấn Tú ngây thơ nói: “Ai cũng bảo mẹ của con còn sống nhưng chắc mẹ đã có gia đình mới nên không còn thương tụi con nữa. Chúng con ở với ông bà, chỉ mong ông bà sống lâu cùng với tụi con, để chúng con làm thật nhiều tiền phụng dưỡng ông bà”.

Chia tay gia đình Ngọc Trâm, cô bé thủ thỉ với chúng tôi rằng: “Con ước mơ trở thành cô giáo, nhưng con sợ phải nghỉ học lắm. Ba chị em con đều đi học, nhà lại nghèo, ông bà thì đã già yếu thì lấy gì để nuôi chúng con”.

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

1. Mã số 2787: Em Nguyễn Thị Ngọc Trâm (trú thôn Quảng Trung, xã Nghĩa Thắng, huyện Đắk R’lấp, tỉnh Đắk Nông)

Tác giả: Dương Phong

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP