Người đàn bà ngồi trước mặt chị, phấn son vốn đã không còn, lụa là cũng đã thôi, chỉ còn lại nước mắt không dứt tuôn rơi
“Em khổ lắm chị ơi. Chị ơi giúp em…”
Chị không trả lời, lặng người thật lâu. Người đàn bà này từng là kẻ cướp đi chồng chị…
Chị còn nhớ, lần đầu tiên cô ta đến tìm chị, mùi nước hoa thơm nức, son phấn xa xỉ, áo quần xoàng xỉnh. Chị ngồi trước mặt cô ta, chiếc áo còn vương mùi cơm nấu cho con, bàn tay vẫn thoang thoảng hương xà phòng giặt đồ cho chồng. Hôm đó, chị đã nghĩ mình thua rồi, thua thảm hại. Từ dáng hình, tuổi tác, đến cả tình yêu của chồng chị, chị đều thua hết thảy. Chị vốn hiền lành, nói làm sao nổi một câu mình là vợ, làm thế nào được trò đánh ghen của thiên hạ. Chị ra về, đôi bàn tay bấu vào nhau tróc cả da, còn tim chị cũng vỡ hết thảy.
Chị ra về, đôi bàn tay bấu vào nhau tróc cả da, còn tim chị cũng vỡ hết thảy - Ảnh minh họa: Internet |
Chị cũng chưa từng quên chồng chị khi đó đã thu xếp đồ đạc nhanh thế nào để rời đi. Một bước, thế là anh ra khỏi nhà. Chồng chị bảo gửi đơn đi, anh ký, không một cái ngoái nhìn, không một lần xót xa con cái. Chắc chị không đủ rắn rỏi, chị tìm đến nhà chồng và nhân tình. Chị đứng thật lâu, chỉ để nói với chồng, về đi, thế nào chị cũng chịu sửa, chỉ cần anh về với con. Chồng chị liếc chị một cái, hất tay, thế là đóng sập cửa. Rất lâu sau này, chị thường không còn muốn nhớ lại mình của hôm đó. Nhưng chị biết, đàn bà mà, chắc ai cũng từng như chị, giữ không nổi kiêu hãnh chỉ để nán vài giây đổ vỡ gia đình.
Tối hôm đó trở về, chị gửi con cho chị hàng xóm, một mình lang thang trong đêm. Chị cứ đi mà chẳng ngó tên đường. Chị dừng lại bên cây cầu bắc ngang sông quê chồng. Chị còn nhớ, ngày anh cưới chị, xe dâu chạy ngang đây, anh chỉ chị con sông xanh từng đẹp thế nào. Vậy mà tối ấy, chị chỉ thấy nước sông đen ngòm, như lòng chị, như ý nghĩ điên rồ nơi chị. Chị đứng thật lâu, bàn tay bám thành cầu, đầu óc chị lúc đó chỉ còn một câu “Nhảy đi, còn gì đâu mà sống nữa”. Chị định bước một chân lên thành cầu thì có ai đó kéo chị lại, cho chị một cái tát đau điếng. Chị ngã xuống đất, tiếng trẻ nhỏ lắp bắp phía sau chị: “Mẹ ơi…mẹ ơi…”
Chị quay lại nhìn, một người đàn bà trừng mắt nhìn chị, hung hăng như sẽ lại cho chị một bạt tay khác. Một đứa trẻ nghiêng nghiêng tròn xoe mắt nhìn chị. Tự dưng lúc đó chị nhớ con chị, chị vẫn còn con, con chị còn cần chị. Chắc chỉ cần suy nghĩ đó đủ khiến chị bừng tỉnh, đứng lên rồi lại ngã xuống chật vật. Người đàn bà và đứa trẻ xa lạ đó đưa chị về tận nhà. Cũng chính họ giúp chị bắt đầu lại cuộc sống mới. Chị Huyên cũng là mẹ đơn thân, chị ấy cho chị công việc trong xưởng may, cho chị thuê nhà. Chị lại chịu làm, khéo tay, mới 2 năm đã có tay nghề hơn người khác. Chị còn nhớ, chị Huyên từng nói với chị:
“Đàn bà sống đừng câu nệ một tiếng đàn ông hai tiếng đàn ông. Đàn ông tệ có chết cũng không thay đổi. Và mình có chết, họ lại càng hả hê.Thế thì phải sống, sống cho đàng hoàng”
Đàn bà sống đừng câu nệ một tiếng đàn ông hai tiếng đàn ông. Đàn ông tệ có chết cũng không thay đổi - Ảnh minh họa: Internet |
Tháng năm sau này, chị thôi không còn muốn biết chồng đang ở đâu, đang như thế nào. Chị chỉ lo kiếm tiền, chăm chút mình thêm. Chị càng ngày càng đẹp, tiền cũng không hề thiếu. Chị cho con cuộc sống đủ đầy, chị cũng biết chút ít phù phiếm ủi an chính mình. Đàn ông theo chị qua hết lối này đến đường kia, chị vui vài câu rồi cũng chưa từng ngó nhìn theo. Chị như thấy mình hồi sinh, sau một đêm muốn chết vì bị chồng bỏ.
Đến một ngày, cô nhân tình kia tìm đến chị. Cô ta nói chồng chị từ ngày về ở với cô ta bắt đầu gặp vấn đề công việc, thế là thất nghiệp. Cô ta lại không giỏi bếp núc, làm vợ, chán chê quá anh ta lại cờ bạc. Thế hết nhà cửa rồi thì hai người họ lại dọn ra ở trọ. Giờ cô ta bụng mang dạ chữa, trong người không một đồng, chồng chị không dứt số đỏ đen. Cùng đường quẫn trí, cô ta mới đến cầu xin chị. Chị không trả lời, chỉ bảo cô ta về đi, để chị suy nghĩ.
Chưa gì mấy ngày sau, chị đã gặp lại người chồng đi biền biệt 5 năm trời. Chồng chị hốc hác luộm thuộm, một chiếc áo cũng không vẹn nổi những đường chỉ. Chị vẫn cười hiền như vậy, hỏi anh ta một câu đến tìm chị làm gì? Chồng chị quỳ gối van xin chị cho anh ta quay về, anh ta sai rồi, chỉ muốn lại như xưa. Chị quay lưng vào phòng, chỉ đưa anh ta tờ đơn ly hôn chị giữ suốt 5 năm qua. Chồng chị không tin được, chẳng phải như 5 năm qua, hay là cả đời này chị cũng không dám ly hôn hay sao?
Thật ra đúng hơn là chị muốn đợi bằng được ngày hôm nay, đến khi chồng chị quỳ gối cầu xin chị quay về, chị sẽ quay lưng đi như cách anh ta đã làm ngày đó. Chị muốn chồng chị biết cảm giác bị bỏ rơi, bị chối từ, bị quay lưng là thế nào. Chị muốn anh ta hiểu cái giá phải trả khi bội bạc đắt đỏ đến mức anh ta đừng hòng mưu cầu nổi. Chị cười khinh, cách trả thù chồng ngoại tình đơn giản nhất không phải là cứ ly hôn liền cho họ hả dạ. Cứ để hai người đó bên nhau, để họ biết làm nhân tình thì dễ, chứ làm vợ khó ra sao. Để họ hiểu hôn nhân đâu phải trò yêu đương ngày một ngày hai mà học đòi cám dỗ bội bạc. Còn mình cứ thư thả mà sống đẹp nhất có thể. Đến khi anh ta quay về, cứ vậy mà ly hôn, tàn nhẫn mà chặn con đường về nhà cuối cùng của anh ta…
Chị Huyên bảo chị còn khờ lắm, sao không ly hôn trước đó, giờ lại phải chia tài sản chị kiếm được bấy lâu nay. Chị cười, chị gửi đơn ly hôn ra toà. Chị cầm tiền quy từ việc phân chia tài sản, quăng thẳng vào mặt chồng. Chồng chị nổi cơn tự ái của đàn ông, như kẻ điên làm loạn, anh ta bảo một đồng cũng không cần. Chị muốn anh ta biết tiền chị kiếm được, một đồng cho anh ta rồi chị sẽ lại kiếm được hai đồng. Chị phải để anh ta thấy anh ta từng nghĩ mình có tiền mà bội bạc chị, còn giờ chị có tiền để tống cổ anh ta ra khỏi đời chị. Chị muốn lấy tiền đánh vào thứ tự trọng hão huyền của đàn ông như anh ta. Hơn nữa, chị nói với chị Huyên, chị muốn cứu người đàn bà đang có con kia, như chị Huyên từng cứu chị. Dù rằng cô ta đã từng khiến chị khổ đau thế nào, thì đàn bà và đàn bà bước đến đường cùng vẫn là như nhau…
Rồi chị đi đón con, nụ cười nhẹ tênh, quay đi mà thanh thản đến bình yên…
Tác giả: Ngọc Thi
Nguồn tin: phunusuckhoe.vn