Mặc dù trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ nhưng Oanh với cái chân bó bột vẫn nằm trên giường bệnh thì cũng chẳng thể đi được đến đâu hay làm được gì ngoài nhắn tin cho Khải rồi mòn mỏi mong chờ hồi âm và đợi những cuộc gọi hiếm hoi từ bạn trai. Đến việc trách móc Khải vài câu cô cũng chẳng có cơ hội, vì anh bận rộn vô cùng. Chính vì như thế nên trong lòng Oanh mới nảy sinh hoài nghi. Chẳng lẽ cô mới nằm viện chưa đến một tháng vì tai nạn giao thông mà Khải đã nhanh chóng thay lòng?
Tối thứ Bảy, Khải đột ngột tới phòng bệnh thăm Oanh sau cả nửa tháng không thấy bóng dáng anh đâu. Oanh vui mừng quá đỗi, nhất là khi còn thấy Khải ôm theo một bó hoa hồng đỏ ngát hương. Bao giận dỗi trong lòng cô bấy lâu bỗng chốc bay biến. Hẳn là Khải bận thật, chứ tình cảm gần một năm qua khăng khít là thế, đâu thể nói thay đổi là thay đổi được ngay!
Sau khi hỏi thăm Oanh đủ thứ chuyện, Khải bỗng ngập ngừng như có điều gì khó nói. Oanh cười chọc bạn trai: “Thế nào? Định cầu hôn em à mà ấp a ấp úng thế? Có cầu hôn cũng phải đợi em khỏi cái chân đã chứ!”. Khải nở nụ cười gượng, mãi rồi cũng thở một hơi dài, chậm rì rì nói: “Oanh này… có lẽ từ mai… anh không thể đến thăm em được nữa… cũng không nhắn tin, gọi điện cho em được…”.
Oanh kinh ngạc không thôi: “Sao thế anh? Có chuyện gì vậy?”. Khải tránh ánh mắt của Oanh: “Anh… anh sắp lấy vợ…”. “Hả?”, tiếng hét của Oanh khiến cả phòng bệnh đều quay lại nhìn 2 người, Khải vẫn cúi mặt không nói tiếng nào. Oanh giận quá hóa bật cười: “Anh đùa em phải không? Lấy vợ gì chứ?”.
Lúc này Khải mới lò dò lục trong túi áo khoác ra một tấm thiệp mời đám cưới đỏ chói, đưa cho Oanh: “Anh nói dối em chuyện này làm gì chứ? Cô dâu em cũng biết đấy!”. Oanh giật lấy tấm thiệp trên tay Khải, mở ra xem. Mắt cô hoa lên khi thấy phần khách mời đề tên cô, còn phần tên cô dâu chú rể thì là Khải với một cô nàng khác. “Uyên là đồng nghiệp của anh, em đã gặp rồi...”, Khải tựa hồ sợ Oanh không tin, giải thích thêm.
Oanh run run cầm tờ thiệp mời đám cưới của Khải trên tay, không tin vào mắt mình được nữa. Mới tháng trước cô và Khải vẫn còn hạnh phúc bên nhau, sao bỗng dưng sự thể lại ra thế này? Cô bị tai nạn nằm viện chứ có phải đất trời đảo lộn đâu mà Khải lại có thể sắp kết hôn với một người phụ nữ xa lạ không phải là cô – bạn gái chính thức của anh!
Thấy sự hoảng hốt trên khuôn mặt Oanh, Khải mệt mỏi nói: “Cách cái hôm em bị tai nạn không lâu, công ty có tiệc liên quan, hai đứa bọn anh đều say… Hôm trước Uyên tới nói đã có thai, bắt anh phải chịu trách nhiệm. Gia đình cô ấy cũng đến tận nhà anh, nói nếu anh không cưới Uyên thì sẽ không để bố mẹ anh được yên. Bố mẹ anh cực chẳng đã mới phải đồng ý, anh cũng đâu còn cách nào, sự thể đã rành rành ra đấy, anh không thể trốn tránh được…”.
Dạo này Khải mất tăm mất tích hóa ra là vì đang phải giải quyết chuyện với Uyên và gia đình cô ta, đồng thời chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến. Chứ nào phải bận rộn chuyện công ty gì! Tưởng hôm nay Khải đến thăm, anh hết bận rồi có thể dành nhiều thời gian hơn cho Oanh, nào ngờ anh ta lại đến để chào biệt cô lần cuối với món quà “điếng người” thế này! Thậm chí còn viết hẳn thiệp mời dành cho cô nữa cơ đấy!
Oanh phẫn nộ tột đỉnh, nép “bộp” chiếc thiệp cưới vào mặt Khải, rồi chỉ thẳng mặt anh ta quát lên: “Cút! Cút ngay cho khuất mắt tôi!”. Khải không nói không rằng, đứng dậy ra về. Nếu có thể chạy theo được thì Oanh nhất định sẽ giáng thêm cho Khải vài cái bạt tai mới thỏa nỗi uất ức trong lòng cô cũng như trả lại đủ cho Khải vì những gì anh ta đã đối xử với cô ngày hôm nay!
Tác giả bài viết: Thái Nguyên
Nguồn tin: