Chuyện xảy ra đã hơn 2 tháng nay, nhưng thật lòng tôi vẫn chưa tìm được lối thoát. Đêm hôm đó, 11h đêm chồng trở về nhà trong bộ dạng mệt mỏi.
Lúc đó tôi đã cho con ngủ nhưng vì chồng chưa về nên tôi vẫn ngồi bế con ngủ ở phòng khách. Thấy chồng về, tôi hỏi rất nhẹ nhàng mà anh ta sửng cồ lên quát tôi: “Hỏi tra vấn à? Sao không vào phòng mà ngủ, ngồi đây làm gì?”.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ bị nói nặng nửa lời, nên hễ bị người khác có chút thái độ là tôi tủi thân lắm. Tôi lủi thủi bế con vào phòng ngủ nhưng nước mắt cứ rơi vì tủi thân và tức chồng.
|
Được một lúc thì chồng vào càu nhàu hỏi: “Không bật nước à?” Vì còn giận lúc trước nên tôi cũng chẳng thèm trả lời mà vờ như ngủ rồi. Thấy thế chồng lẩm bẩm: “Nước lạnh thế thì bố mày tắm được à?”. Tôi chột dạ với lời nói của chồng. Bật dậy bảo: “Anh ăn nói kiểu gì đấy? Nói như loại người vô văn hóa!”.
Chẳng hiểu cả ngày đi làm gặp chuyện gì mà khiến chồng tôi hôm đó rất khó chịu, cáu gắt, ăn nói chẳng ra sao với vợ. Chồng lao vào túm tóc tôi, đẩy xuống giường bảo tôi bỏ cái kiểu nói hỗn với chồng đi. Vì con gái đang ngủ nên tôi cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám kêu nửa lời. Tôi nhìn anh chừng chừng như kiểu kẻ thù lâu năm.
Từ đó, vợ chồng tôi chiến tranh lạnh, tôi nhất định không chịu mở lời trước và anh cũng vậy. Để dạy cho anh một bài học, tôi lên kế hoạch gọi chồng bằng bố đến khi nào anh chịu xin lỗi tôi về chuyện xưng bố với tôi dạo nọ.
Tôi vẫn làm tròn bổn phận của người vợ, vẫn chợ búa, cơm nước đầy đủ cho chồng nhưng tuyệt nhiên không thèm nói chuyện. Nếu có cần giao tiếp, tôi cũng chỉ nói trống không. Có lần, tôi nấu cơm xong và vào phòng gọi: “Mời bố ra ăn cơm, con nấu xong rồi”.
Chắc tức tôi bao ngày dồn nén, lại bị tôi gọi thế nên anh tức quá lao ra định đánh tôi, rồi chửi: “Con chó này, mày thích làm trò với tao à?”.
|
Sau lần đó, mối quan hệ của tôi và chồng càng đẩy ra xa hơn. Nhưng cũng nói thêm, giận thì giận, cãi nhau vẫn cãi nhưng chuyện quan hệ vợ chồng vẫn phải thực hiện. Được vài hôm "ăn chay", anh lại mò tới tôi. Thú thật là tôi cũng chỉ giả bộ được một lúc là lại đồng ý chuyện ấy ngay. Một phần vì nhu cầu của tôi cũng khá cao, một phần là sợ chồng thiếu mà đi tìm nơi khác giải quyết. Xong việc, tôi lại cứ thấy mình nhục nhục vì không vượt qua được ải nhục vọng kia.
Giờ cuộc sống hôn nhân của tôi cứ diễn ra kiểu chẳng đầu chẳng cuối ấy, chẳng ra giận cũng chẳng ra làm lành. Tình cảm ngày một nhạt nhẽo, có lúc tôi chỉ thấy gắn kết với chồng là còn liên quan đến nhau trong chuyện chăn gối, chứ chẳng thấy tình yêu thương nào cả.
Giờ tôi muốn thay đổi nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ tôi lại là người phải mở lời xin lỗi trước?
Tác giả: Hà Linh
Nguồn tin: emdep.vn