Tôi 28, em 24, chúng tôi yêu nhau đã 5 năm từ thời sinh viên. Giờ em có công việc ổn định gần nhà, còn tôi làm cách 50 km, chục ngày mới về nhà một lần. Em muốn cưới sớm còn tôi lại muốn công việc ổn định hơn rồi mới cưới, vì vậy chúng tôi thường cãi nhau vì em nghĩ tôi không muốn cưới.
Trong thời gian này cũng có nhiều người tán tỉnh, em thường kể cho tôi nghe và đưa tin nhắn tôi đọc mặc dù tôi không hỏi. Sau thời gian suy nghĩ, chúng tôi quyết định sang năm làm đám cưới. Hai đứa bàn bạc, nói chuyện rất nhiều về việc này.
Một hôm em nói với tôi là đã có quan hệ với người khác, chính là người tán tỉnh mà em hay kể cho tôi nghe. Em nói không hề yêu người đó, tại bữa ấy em đi công việc cách nhà 30km phải ở lại nhà nghỉ, cũng là hôm chúng tôi giận nhau, em nói chuyện điện thoại với người đó xong họ đi ăn uống cùng những người ở cơ quan em. Anh ta xin ngủ lại cùng phòng có 2 giường và em đồng ý, nửa đêm thì chuyện ấy xảy ra.
Em nói do giận tôi và có uống một chút nên không kiềm chế được bản thân. Tôi nghĩ em sai từ lúc cho người đó ngủ lại. Chuyện này nếu em không nói thì tôi không hề biết.
Nghe thế tôi như sụp đổ hoàn toàn. Tôi quá sốc vì trước giờ luôn tin em. Tôi hỏi sao không lấy người đó luôn mà còn muốn lấy tôi, người đó hơn tôi về điều kiện cơ mà? Em nói không yêu người ta. Tôi nghĩ sẽ không thể yêu em được nữa, còn bỏ em tôi không đành, với lại tôi còn yêu em rất nhiều.
Vậy là tôi tha thứ cho em, chúng tôi lại nói chuyện, đi chơi với nhau như bình thường, có điều chục ngày rồi mà tôi vẫn không quên được. Chuyện đó khiến tôi rất đau khổ. Nếu giờ bỏ em thì tôi tiếc thời gian và tình cảm chúng tôi đã dành cho nhau, còn cưới em tôi sợ chuyện đó sẽ tiếp tục ám ảnh mình. Mong mọi người cho tôi lời khuyên chân thành và tâm huyết.
Tác giả: Dũng
Nguồn tin: Báo VnExpress