Cưới nhau 3 năm, vợ chồng tôi sống với nhau chẳng khác nào ly thân. Ngoài việc ăn uống, trò chuyện cùng nhau, tôi và cô ấy ngủ mỗi người một phòng.
Cuộc hôn nhân kỳ quặc đó cũng bắt nguồn từ lỗi lầm của tôi đêm tân hôn. Vợ nói tha thứ nhưng lại trừng phạt chồng bằng cách còn cay đắng hơn gấp nhiều lần.
Hoa - vợ tôi là cô gái nề nếp, lối sống thanh lịch, khiêm nhường, lại giỏi tề gia nội trợ. Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, gia đình 4 đời đều làm giáo viên, tất nhiên em được hưởng sự giáo dục tốt.
Tôi từng ví việc yêu và lấy Hoa là điều may mắn, như tìm được vàng trong cát. Yêu nhau 2 năm, tôi vội vàng ngỏ lời cầu hôn vì sợ vuột mất em.
Gia cảnh tôi khá giả nên bố mẹ mua cho căn nhà 3 tầng tiện nghi ở khu đô thị mới. Đồ gia dụng mẹ tôi chủ động đưa con dâu tương lai đi sắm sửa theo ý thích. |
Ông bà thèm cháu bế bồng, lúc nào cũng có ý bật đèn xanh, dặn tôi: ‘Có bầu trước cũng được, đằng nào hai con xác định cưới xin. Hoa đẹp người, đẹp nết, bố mẹ quá mãn nguyện rồi. Sau này, con phải chăm sóc, đối xử tốt với vợ đấy’.
Đúng như mong muốn của bố mẹ, chuẩn bị cưới, Hoa có thai 6 tuần. Hôn lễ của chúng tôi chẳng khác nào câu chuyện cổ tích. Họ hàng hai bên ai nấy đều vui vẻ, chúc phúc cho đôi vợ chồng.
Thế nhưng, đêm tân hôn trong căn nhà mới đã thành cơn ác mộng với Hoa. Hôm đó, tôi bị bạn bè chúc rượu say. Hoa nghén ngẩm, làm cô dâu mà nôn ọe suốt. Tôi lại vô tâm, mải vui quên mất.
Đến khi mọi người ra về hết, chỉ còn hai vợ chồng, Hoa lên phòng nghỉ ngơi. Có hơi men, trong lúc cảm xúc rạo rực, không làm chủ được bản thân, tôi đòi hỏi vợ, bất chấp cô ấy đang trong giai đoạn yếu ớt. Hoa đẩy tôi ra, kêu buồn nôn. Tôi thô bạo, ép vợ làm điều ấy bằng được. Càng bị vợ phản kháng, tôi càng lồng lên như thú dữ, tát cô ấy liên tiếp rồi thỏa mãn nhu cầu của mình.
Xong xuôi, tôi lăn ra ngủ, khi tỉnh dậy thấy Hoa ôm bụng kêu đau, nhìn tôi đầy căm phẫn. Tôi nhanh chóng đưa vợ vào viện, kết quả đứa bé mới tượng hình không giữ được.
Hoa đau khổ, cả ngày không hé răng nửa lời. Mọi sự chăm sóc của chồng đều bị từ chối. Xuất viện về nhà, tôi tìm đủ mọi cách nói chuyện, xin lỗi vợ. Phải 4 tháng sau, Hoa mới đồng ý ngồi tâm sự với tôi.
Cô ấy nói tôi là kẻ bạo dâm, làm mất đứa con đầu lòng của cả hai. Nghĩ tới việc đó, Hoa khẳng định không thể bỏ qua cho tôi và đòi ly hôn. Nhưng có lẽ tình cảm với tôi quá sâu sắc nên khi tôi van xin, định quyên sinh, Hoa đã mủi lòng. Hơn nữa, được mẹ chồng an ủi, cô ấy cũng vơi bớt muộn phiền, đồng ý rút đơn.
Gần một năm sau ngày cưới, hai vợ chồng mới ngồi ăn bữa cơm chung. Tuy nhiên, Hoa dọn đồ đạc xuống căn phòng ở tầng 2 sống. Cô ấy nói chưa thể mở lòng như cũ và cần thời gian để xoa dịu. Tôn trọng vợ, tôi không gượng ép.
Đến nay, Hoa vui vẻ trở lại với tôi, cùng nhau đi họp lớp, đi chơi, đi du lịch, bàn bạc về việc làm ăn, đầu tư. Chỉ có chuyện vợ chồng là không thể. Đôi lần tôi vào phòng vợ nhưng cô ấy kiên quyết đuổi tôi ra. Nghĩ mình là người có lỗi, chẳng bao giờ tôi than vãn, trách cứ vợ nửa lời.
Suốt 3 năm sống ‘chay’, tất nhiên cũng có lúc tôi ham muốn. Hai tháng trước, tôi đã ngoại tình với người con gái khác. Tôi tìm đến với nhân tình vì sinh lý, thực sự tôi vẫn yêu vợ nhiều.
Từng có lúc tôi định dừng lại mối quan hệ ngoài luồng nhưng đến đêm, cảnh đơn côi, lạnh lẽo, tôi lại gọi người tình ra ngoài vài tiếng. Một lần, tôi không dùng biện pháp an toàn, người tình có thai. Giờ nhân tình muốn tôi có trách nhiệm với hai mẹ con.
Tôi phân vân đứng giữa đôi đường. Nếu để mất Hoa, tôi thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa nhưng đứa bé trong bụng tình nhân là máu mủ của tôi. Tôi biết xử lý thế nào đây? Đầu tôi muốn nổ tung vì trăm mối tơ vò.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Tác giả: P.H
Nguồn tin: Báo VietNamNet