Nhớ ngày ấy, anh dẫn cô về nhà ra mắt bố mẹ, đó cũng là thời điểm 2 người vừa ra trường. Mẹ anh ưng cô lắm, nắm tay cô cười hiền: “Hai đứa ở trên thành phố bảo ban nhau làm việc, bố mẹ ở xa không thể quan tâm được nhiều. Ít nữa công việc tạm tạm thì cưới đi thôi, có vợ có chồng vẫn hơn là một thân một mình bươn chải”. Trở lại thành phố, anh rủ cô “góp gạo thổi cơm chung” cho tiết kiệm, với lại đằng nào trước sau chả cưới, về ở chung còn tiện bề chăm sóc cho nhau. Cô nghe bùi tai, thế là gật đầu cái rụp.
Mới đó mà đã 5 năm rồi. 5 năm sống bên nhau, cô lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ, từng bộ quần áo, đôi tất. Ban đầu chỉ có cô nộp hồ sơ đi xin việc, còn anh ôm chí lớn cùng một người bạn chí cốt tự mình làm ăn. Cô nhanh chóng đi làm, có lương, anh thì vấp phải muôn trùng gian lao. Vì đã ra trường, ai lại còn xin tiền gia đình trợ cấp, hơn nữa gia cảnh nhà anh cũng không khá gì. Do đó, suốt mấy năm đầu, cuộc sống của 2 người đều chỉ trông đợi vào đồng lương hàng tháng của cô. Anh thường trêu cô, đây là “lấy ngắn nuôi dài”, tương lai sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho cô tất cả.
Gia đình anh ai cũng yêu thương cô, bạn bè anh ai cũng quý mến cô, bởi họ đều biết cô hết lòng vì anh như thế nào. Sau 3 năm cực nhọc cố gắng, công việc của anh mới có khởi sắc bước đầu. Nhưng thu nhập lúc này của anh lại để dành mở rộng quy mô kinh doanh, chưa có đâu mà tiêu xài, sắm sửa. Cô thông cảm cho anh, vì thế vẫn là cô đi làm nuôi anh, sắm sửa mọi thứ, cho anh toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp, không cần phải phân tâm vào chi tiêu sinh hoạt vụn vặt.
Cứ thế, công việc của cô sau 5 năm đã ổn định, việc làm ăn của anh cũng phát triển khá tốt. Quan trọng hơn, cô nhìn chúng bạn lần lượt lên xe hoa mà nhận ra tuổi xuân của mình đã sắp qua, cô cũng gần “băm” tới nơi rồi.
Ảnh minh họa |
Trước đây tầm 2 năm, cô bảo anh, hay cứ đăng kí kết hôn, còn đám cưới thì lúc nào có tiền sẽ tổ chức. Vì bố mẹ cô đã giục giã nhiều, lại biết cô sống chung với anh thì giận lắm, yêu cầu cô với anh phải đăng kí kết hôn mới được tiếp tục sống cùng nhau. Nhưng anh không chịu, anh nói cô hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, lúc ấy anh sẽ cho bố mẹ cô và cô một đám cưới rình rang, nở mày nở mặt. Và cô đã ngốc nghếch bao che cho anh, giấu bố mẹ là đã đăng kí kết hôn bên quê anh rồi.
Đêm nay, tròn 5 năm kể từ ngày 2 người dọn về sống chung, cô thủ thỉ bên tai anh: “Anh, mình cưới nhau đi, em không thể sống không danh phận mãi như này được. Tuổi xuân của em cũng có hạn, hơn nữa em thèm một đứa trẻ rồi…”. Cô mỉm cười, mong chờ nhìn anh. Nhưng phản ứng của anh lại khiến cô thất vọng. Cô “mặt dày” cầu hôn anh, vậy mà anh lại có vẻ không vui vẻ gì, anh im lặng nhìn cô một lát, rồi cúi đầu tránh ánh mắt cô.
Cô đợi anh lâu thật lâu, mãi sau anh mới thở dài, sau đó như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: “Mình chia tay đi em!”. Cô như hóa đá, anh đang nói gì vậy? Anh đùa cô chăng, tại sao lại chia tay? Hai người đương yên lành, tốt đẹp như thế mà. Nếu anh chần chừ chưa muốn kết hôn, còn muốn tập trung làm việc hay sợ ràng buộc thì cô còn có thể hiểu được, đằng này…
Anh nhàn nhạt nói tiếp: “Đã đến nước này chúng ta thẳng thẳn với nhau vậy nhé. Thực ra trước nay anh chỉ thương hại em thôi, chứ anh không hề có tình yêu với em. Từ 2 năm trước khi em nói đăng kí kết hôn, anh đã định chia tay cho em đi tìm hạnh phúc khác, nhưng nghĩ tội nghiệp em nên thôi. Anh chỉ muốn có một người để anh quan tâm và yêu thương, lo lắng cho người đó thôi. Đấy mới là tình yêu em ạ, còn như chúng ta, vì em quá tốt với anh, nên anh mới không đành lòng từ chối, em yêu anh nhiều như vậy, nếu anh cự tuyệt anh sợ em sẽ nghĩ quẩn mất. Em là một cô gái tuyệt vời, biết hi sinh cho người khác, nhưng rất tiếc đó không phải mẫu hình mà anh mơ ước. Em hiểu không?”.
Cô cứng họng không nói được gì. Mớ lời lẽ anh ta nói nằm ngoài sức tưởng tượng phong phú của cô. Thương hại? Tội nghiệp? Sợ cô nghĩ quẩn? Một cơn phẫn nộ bùng nổ trong lòng cô. Thật chứ, cô hi sinh hết mình vì nghĩ sau này gì thì gì cũng là vợ chồng, gia đình 2 bên đều vun vào. Hơn nữa, lúc trước yêu đương là tự nguyện, là anh ta tán tỉnh cô, cô lụy tình anh ta lúc nào mà thương với chả hại? Đỉnh cao của đổi trắng thay đen, dối trá trắng trợn không đổi sắc mặt là đây chứ đâu!
Ảnh minh họa |
Lúc xưa anh ta cần cô, ăn của cô, mặc bằng tiền của cô thì anh ta ngọt nhạt hứa hẹn lắm. 2 năm trước ư, lúc ấy công việc của anh ta mới bước đầu có thu nhập, anh ta vẫn còn cần cô lo liệu nhiều thứ. Lúc anh ta sống bằng thu nhập của cô thì chẳng thấy nói câu “thương hại” nhỉ, xem cô có đá bay anh ta ra đường hay không. Giờ sự nghiệp tạm ổn rồi thì bắt đầu ăn đứng dựng ngược. Có thể ban đầu anh ta yêu cô thật, nhưng thời gian 5 năm qua đã khiến anh ta thay lòng, tình cảm nhạt phai, lúc này anh ta lại có chút thành tựu trong tay, đứa con gái vừa già vừa không xinh như hoa giống cô chẳng còn xứng với anh ta nữa.
Được thôi, nếu đã trở mặt với nhau thì cô cũng chẳng ngại “phản công”. Cô cười gằn: “Tôi không thừa tiền nuôi báo cô người ngoài, vì thế anh ăn anh mặc của tôi những gì trong ngần ấy năm qua, trả hết cho tôi, tôi sẽ cho anh dứt áo ra đi nhẹ nhàng, không thèm nài nỉ níu kéo hay dây dưa gì. Còn chuyện giữa tôi với anh như thế nào, bản thân anh hiểu rõ, đừng ngụy hiện thương hại hay tội nghiệp, nực cười lắm. Tiền là anh nợ tôi, nếu anh không trả thì đừng trách tôi tuyệt tình. Ầm ĩ lên chỉ xấu mặt anh mà thôi”.
Nói rồi cô vào nhà vơ hết đồ đạc của anh ta ném ra ngoài, gom sạch sẽ từ chiếc bàn chải đánh răng, cùng chiếc vali để anh ta tự xếp đồ đạc mang đi. Căn nhà này cô thuê, chưa một tháng nào anh ta đóng tiền nhà cả. Rồi cô khóa chặt cửa, ôm mặt ngồi bệt xuống sàn nhà khóc như mưa. Nước mắt sẽ rửa trôi hết những uất ức, đau lòng trong tim cô, quét sạch mọi thứ liên quan đến mối tình này và gã đàn ông vô liêm sỉ ấy. Và ngày mai sẽ là một ngày mới!
Tác giả: Sen Trắng
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ