Tôi biết khi viết lên đây tôi sẽ nhận được nhiều lời chỉ trích, nhưng cuộc sống mà, bạn chưa phạm lỗi không có nghĩa cả đời bạn không mắc lỗi. Tôi 36 tuổi, có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước, có một công ty bên ngoài làm ăn ổn. Tôi cao 1m64, mảnh dẻ, ngoại hình tạm ổn, nhìn trẻ nhiều so với tuổi. Anh 41 tuổi, có vị trí xã hội, có học thức. Chúng tôi gắn bó với nhau đến nay đã 3 năm, mỗi ngày đều gọi điện và nhắn hỏi han nhau rồi hẹn hò. Vì không cùng cơ quan nên cả hai ít đi ăn trưa cùng, thi thoảng ăn tối hoặc hẹn nhau ở nhà riêng. Anh mua một căn hộ riêng để tiện cho việc gặp nhau và tránh rắc rối.
Tôi chưa sử dụng tiền của anh bao giờ theo cách người ta hay nói là "đào mỏ". Tôi tự chủ về tài chính, hoàn toàn tự tin về việc kiếm tiền của mình, cũng không có ý định phá vỡ gia đình anh, với tôi điều đó cũng không thể. Chúng tôi đều cần giữ bề mặt gia đình yên ổn, có điều cả hai đều cô đơn. Anh không yêu vợ dù chưa khi nào nói tới điều đó, bởi anh tôn trọng chị. Bạn bè thân của anh cũng ít khi gặp chị, có người còn không biết mặt chị. Họ cũng hiếm khi ra ngoài cùng nhau và đi cùng con cái. Chị giỏi giang nhưng ham việc và không cần chồng con, mọi việc trong nhà đều giao cho giúp việc. Còn tôi, có một người chồng tuyệt vời theo người ngoài nhận xét. Chồng tôi cũng giỏi giang, thành đạt, có điều anh không là chồng của riêng tôi. Lần nào phát hiện chồng ngoại tình tôi cũng đau đớn, rồi chọn cách buông tay để mình bớt đau.
Tôi và anh gặp nhau qua công việc, lúc đầu cũng chỉ là việc hỏi han, bạn bè. Rồi lần tình cờ anh đi với bạn, gặp tôi say rũ trong quán bar vừa khóc vừa uống rượu, anh không hỏi gì về chuyện tôi khóc và uống nhưng thăm hỏi nhiều hơn, quan tâm hơn và cuối cùng tôi cũng thành người thứ ba. Tôi biết mình có tội, không có ý định lao vào hay giành giật gì của vợ anh, luôn nhắc anh xóa tin nhắn, mua hoa quà cho chị, tôi chăm chút anh từ quần áo tới sở thích... Anh lo lắng mọi công việc của tôi, chiều chuộng tôi đủ thứ từ quần áo, mỹ phẩm tới trang sức dù tôi không khi nào nói cần. Khi tôi bệnh, anh nhờ cậy mọi mối quan hệ cho tôi chữa chạy. Tôi nợ anh, nợ vợ anh, nợ bọn trẻ hai gia đình chúng tôi. Có một điều tôi không làm sao dứt nổi mối quan hệ này bởi quá thương anh, có anh trong cuộc đời thấy thật dễ chịu.
Giấy không gói được lửa, rồi có ngày chuyện này sẽ vỡ ra. Tôi biết mình sớm muộn cũng phải kết thúc mối quan hệ này, chỉ là không phải mọi kẻ thứ ba đều đào mỏ, nanh nọc. Tôi chỉ muốn nhờ một chút bóng mát của tán cây bên đường rồi sẽ đi.
Tác giả: Loan
Nguồn tin: Báo VnExpress