Cuộc sống

Tôi thấy mình bị rẻ rúng khi luôn phải xuống nước với chồng

Để giữ gia đình khỏi lạnh lẽo, tôi luôn làm hòa với chồng. Anh không biết tôi cảm thấy mình bị rẻ rúng và không được coi trọng.

Tôi 32 tuổi, chồng hơn 7 tuổi, chúng tôi cưới nhau cách đây 8 năm, xuất phát từ tình yêu (hoặc ít nhất là tôi nghĩ như thế), đến nay đều có sự nghiệp tạm ổn định, con cái đủ nếp tẻ. Vấn đề là đến giờ tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn cứu vãn hạnh phúc gia đình. Chồng tôi nói rằng anh rất đàng hoàng dù trước đây anh từng qua lại với gái bán hoa khi tôi mang bầu và sinh bé đầu lòng, chỉ sau 6 tháng cưới nhau. Tôi đã tha thứ chuyện đó nhưng thật tâm chưa bao giờ quên. Chúng tôi cả tháng không nói chuyện với nhau là bình thường, chỉ cần có vấn đề gì vướng mắc trong cuộc sống tôi chia sẻ với anh, còn sau đó chúng tôi sẽ im lặng.

Ví dụ như anh giấu tôi mua đồ đạc cho bố mẹ và vợ chồng em trai, nhưng khi con tôi sang chơi hỏi đồ ai mua thì ông bà nói là ông bà mua. Tôi biết chắc chắn anh mua và chỉ muốn nói mình không có ý kiến gì, anh sắm đồ bên nhà ông bà sao cũng được, nhưng vợ chồng nên chia sẻ thông tin với nhau. Hơn nữa ông bà cũng nói với con tôi không hề đúng sự thật. Tôi không muốn trong gia đình mà phải giấu như vậy. Anh không nói gì, im lặng vài tháng, không bao giờ đả động đến vấn đề này chứ tôi chưa dám mong anh biết nhận lỗi. Cuối cùng để giữ gia đình khỏi lạnh lẽo, tôi luôn là người làm hòa với chồng, nhưng anh không biết rằng tôi cảm thấy mình bị rẻ rúng và không được coi trọng. Nếu chồng cần tôi thì tôi đã không phải xuống nước trước những đợt lạnh nhạt vô thời hạn của hai người.

20/10 anh báo mất điện thoại và không dành một chút thời gian nào cho vợ con. Anh đi nhậu chúc mừng đồng nghiệp cơ quan, mua tặng bản thân anh chiếc điện thoại đời mới nhất (trong khi thật sự hàng tháng tôi phải co kéo chi tiêu gia đình hợp lý). 8/3 vừa rồi anh cũng tự tặng anh chiếc đồng hồ ưng ý nhất. Còn tôi, vẫn được quà, luôn là những bó hoa dài còn nguyên lá mua cả chục ngoài chợ chứ không lung linh như bó hoa ở tiệm. Tôi sẽ tự cắm, tự lau dọn, đổ rác, nấu cơm, dạy con học, đón con, ngoại giao chúc mừng cô giáo, đi làm, ăn trưa một mình vì chồng nói bận đi chúc mừng với cơ quan (mà cơ quan đã tổ chức trước đó một ngày, tôi không tin lý do anh nói, như tôi đã nói ở trên, chuyện anh gái gú tôi tha thứ nhưng rất khó quên).

Tôi không hiểu người đàn ông bên đời mình, mang lại cho mình 2 đứa con và đóng góp chi phí sinh hoạt đã đủ gọi là hạnh phúc chưa? Một mình tôi chịu gồng gánh cả cảm xúc lẫn chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình thì có phải tôi đã tự làm khổ mình trong cô đơn không? Nhiều đêm tôi không ngủ, không biết mình có nên chia tay chồng để đỡ mệt mỏi khi sống chung không. Tôi rất thương các con nếu bố mẹ chia tay, nhưng cũng rất tủi thân và mệt mỏi với người chồng như vậy. Các bạn có lời khuyên nào giúp tôi? Tôi cảm ơn rất nhiều.

Tác giả: Thảo

Nguồn tin: Báo VnExpress

  Từ khóa: hạnh phúc , gia đình , tâm sự

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP