Nhân ái

Đến chiếc gối ngủ còn mua không nổi, tiền đâu ra lắp mắt giả cho con

7 tuổi, Lê Hoàng Gia Tường đã biết để ý đến hình dáng của mình. Con e ngại, tự ti vì một con mắt đã bị múc bỏ. Cả khoảng thời gian dài, đứa trẻ chẳng dám soi gương vì không muốn nhìn thấy hình hài khiếm khuyết của mình

Khoảng một năm trước, Gia Tường 7 tuổi, đang học lớp 1, mắt phải của con bỗng cứ lồi dần ra. Cha của con đưa đi khắp các bệnh viện dưới Bạc Liêu, rồi chuyển lên Bệnh viện Nhi đồng (TP.HCM), sang Bệnh viện Chợ Rẫy. Đến đây, con mới được phát hiện khối u trong hốc mũi.

Các tế bào ung thư đã xâm lấn mắt và sàn sọ, khiến mắt phải của con bị đẩy lồi. Sau khi điều trị và phẫu thuật “múc” bỏ con mắt phải, điều trị tại Chợ Rẫy hơn 2 tháng thì tế bào ung thư tiếp tục xâm lấn sang mắt trái và tiếp tục đẩy lồi con mắt còn lại của con. Lúc này, con được chuyển sang Bệnh viện Ung bướu để hóa trị.

Điều kiện gia đình khó khăn, anh Biển chẳng thể mua nổi một chiếc gối cho con


Điều trị 9 toa thuốc hóa trị, có tới 5 toa gần đây gia đình phải mua thuốc đặc trị, ngoài danh mục bảo hiểm cho con. Mỗi đợt truyền con phải sử dụng 3 lọ, hết 12 triệu đồng. Trước khi con bị bệnh, vợ chồng anh Lê Văn Biển chỉ đi làm mướn. Anh Biển theo người ta đi ghe đánh bắt cá, cứ 5-7 ngày mới về, chị Trân ở nhà trông 2 con nhỏ, lúc rảnh rỗi, chị đi làm móng cho một tiệm gần nhà. Thu nhập lúc có lúc không, chỉ tiêu cho gia đình nhỏ 4 người cũng chỉ vừa đủ.

Gia đình bên nội đông con, anh Biển có tới 7 anh chị em. Khi lớn lên, lập gia đình, căn nhà nhỏ không chứa nổi từng ấy người nên ai kiếm được chỗ khác thì đi. Anh Biển ở rể nhà vợ, nhưng điều kiện nhà vợ anh cũng chẳng khấm khá hơn. Cha vợ mất sớm, một mình mẹ vợ làm lụng nuôi 3 người con. Cả gia đình sống trong căn nhà bao bằng tôn chưa được 20m², cái nắng mùa khô, trong nhà còn nóng hơn ở ngoài. Chị gái đầu lấy chồng theo chồng, đến lượt Trân lấy chồng thì lại đưa chồng về nhà. Cậu em út đành đi làm mướn quanh năm xa nhà.

Gia Tường bị bệnh, anh Biển phải nghỉ việc để chăm con, vợ anh cũng bận con nhỏ 2 tuổi, chẳng ai đi làm kiếm tiền.

Khi con đổ bệnh, chạy vạy mượn của người thân không xong, vợ chồng anh Biển phải nhờ vay lãi ngoài. Đến nay, số nợ đã hơn 200 triệu, nhưng bệnh của con vẫn chưa hết. Chưa truyền xong đợt thuốc này, anh lại phải nghĩ cách để xoay sở tiền cho đợt thuốc tới. Khi dịch Covid bùng phát, quy định cách ly xã hội, ngưng nhiều hoạt động kinh doanh khiến nhiều gia đình nghèo khốn đốn, nhưng gia đình nghèo có con bị bệnh như nhà anh còn lâm vào đường cùng.

Bé Gia Tường vốn là một đứa trẻ dễ bảo, ngoan ngoãn. Nhưng từ khi bị bệnh, rồi bị mất một mắt phải, con thường hay khó chịu, sa sút tinh thần. Những đợt truyền thuốc hóa trị, do ăn uống kém, sức đề kháng yếu, con bị thuốc “đánh tơi tả”.

Gia Tường mơ ước được lắp mắt giả, để mỗi khi nhìn vào trong gương, con sẽ bớt mặc cảm.

Trò chuyện cùng Tường. Hỏi ước mơ của con, đứa trẻ vẫn chưa thể hình dung được, lớn lên mình sẽ ra sao. Nhưng ở hiện tại, con chỉ mơ ước là được lặp con mắt giả như một số bạn nhỏ khác trong bệnh viện. Cha con cho rằng, cũng có thể trong một lần trao đổi cùng bác sĩ, con nghe bác nói đến việc thay mắt giả, rồi con ghi nhớ. Bởi đó là điều vẫn canh cánh trong lòng con từ ngày bị múc bỏ một bên mắt đến nay.

Nhưng, “Đấy chỉ là ước mơ của con thôi, chứ gia đình tôi còn đang phải lo chạy vạy, vay mượn tiền để vô thuốc cho con chưa xong, nào dám nghĩ đến chuyện thay mắt giả”, anh Biển buồn bã nói.

Đợt thuốc sắp tới, anh Biển vẫn chưa lo được tiền, những nơi đã vay mượn, anh đều đến cả, nhưng nợ cũ chưa trả, anh chẳng thể vay thêm được nữa.

Mọi sự giúp đỡ xin gửi về:

Gửi trực tiếp: Bạn đọc giúp đỡ viện phí cho bé Lê Hoàng Gia Tường xin liên hệ Phòng Công tác xã hội Bệnh viện Ung bướu; hoặc gửi trực tiếp cho anh Lê Văn Biển, điện thoại: 0917677605, địa chỉ: Ấp Cái Cùng, xã Long Điền Đông, huyện Đông Hải, tỉnh Bạc Liêu.

Tác giả: Khánh Hòa

Nguồn tin: Báo VietNamNet

  Từ khóa: mù mắt , hoàn cảnh

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP