Cuộc sống

Chết lặng khi diện kiến mẹ chồng tương lai

Tôi và anh, trong mắt mọi người là một cặp trai tài gái sắc. Cũng vì xinh đẹp mà tôi có nhiều đàn ông theo đuổi, cũng vì xinh đẹp nên tôi đã từng bị một người đàn ông có vợ gạ gẫm làm cho có thai rồi bỏ rơi. Nhưng quá khứ đã qua rồi, tôi vẫn luôn nghĩ mình phải quên đi vì tôi xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp.

Yêu anh, tôi đã rất phân vân giữa việc nói hay không nói chuyện quá khứ. Cuối cùng tôi đã chọn cách im lặng. Tôi không thể nói mình đã từng làm người thứ ba và từng phải bỏ thai. Tôi không muốn để mất anh, người đàn ông tuyệt vời mà tôi may mắn gặp được. Có lần tôi ướm hỏi chuyện anh nghĩ gì về những cô gái không còn trong trắng khi kết hôn. Lúc đó anh nói rằng cái màng trinh chẳng nói lên điều gì, quan trọng là lối sống và tư cách của người con gái đó. Dù anh nói vậy tôi vẫn không đủ dũng khí để nói ra.

Anh nói tôi xinh đẹp quá nên không muốn dây dưa yêu lâu, sợ yêu lâu anh lòi ra khuyết điểm khiến tôi sẽ chán. Tôi biết anh chỉ đùa để lấy cớ giục cưới. Anh đã đến chơi nhà tôi, bố mẹ tôi rất ưng. Anh cũng nói bố mẹ anh rất hiền và tâm lý, chắc chắn họ sẽ khiến tôi hài lòng.

Hôm về ra mắt nhà anh, tôi đã hỏi ý kiến anh nên mặc như thế nào. Tôi sợ mẹ anh đánh giá tôi qua cách ăn mặc. Dù sao, ấn tượng đầu tiên cũng rất quan trọng. Mẹ anh đón chúng tôi ở cửa. Và ngay cái nhìn đầu tiên, nụ cười trên môi mẹ anh và tôi cùng tắt lịm. Không có thể nào lại trớ trêu như thế. Không thể nào đó lại chính là mẹ anh.

Đầu tôi lúc đó quay cuồng nhớ lại hai năm về trước. Ngày đó, sau khi biết tôi có thai, người đàn ông bội bạc đã cao chạy xa bay rũ bỏ trách nhiệm sau khi ném cho tôi một cục tiền. Anh ta nói anh ta thích tôi nhưng không định hủy hoại gia đình mình. Tôi lúc đó không còn cách nào khác. Tôi còn trẻ và không muốn làm mẹ đơn thân theo cách đó. Tôi đã một mình tìm đến bệnh viện.

Trước khi làm thủ thuật, cô bác sĩ đã tỉ tê trò chuyện với tôi khá lâu. Cô hỏi tôi đã kết hôn chưa? Đã suy nghĩ kĩ về việc phá thai chưa? Cô nói về sinh mạng một đứa trẻ, nói về thiên chức làm mẹ. Cô khuyên tôi, nếu có thể hãy giữ lại đứa bé vì cái thai đã thành hình rồi. Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Tôi như gặp được phao cứu sinh, tôi thật lòng kể nỗi bi kịch của mình. Tôi không muốn sinh con với một kẻ tệ bạc. Thời điểm đó, tôi cũng mới đi làm, chưa có khả năng nuôi con. Tôi cũng không nghĩ làm mẹ đơn thân là một việc tốt. Cuối cùng, bác sĩ tôn trọng lựa chọn của tôi. Trước khi ra về, cô còn nắm lấy tay tôi nói: “Quên nỗi đau này đi và sống thật vui nhé”. Gương mặt hiền hậu, sự chu đáo của người bác sĩ ấy đã xoa dịu phần nào nỗi đau của tôi. Tôi chỉ không ngờ, thành phố này nhỏ bé quá khi để tôi gặp lại người bác sĩ đó trong hoàn cảnh như thế này.

Mẹ anh thấy được sự sững sờ bối rối của tôi nên cố tỏ ra tự nhiên. Suốt buổi hôm đó, tôi chỉ biết lí nhí trả lời, đến nỗi bạn trai tôi phải động viên “Em thoải mái đi, mẹ anh hiền lắm, không ăn thịt em đâu mà sợ”.

Trước khi tôi về, mẹ anh cố tình kéo tôi xuống bếp nói chuyện riêng. Cô ấy nhìn tôi rồi hỏi “Chuyện cũ cô không muốn nhắc lại. Cô chỉ muốn hỏi cháu, thằng T. có biết chuyện đó không? Nó yêu cháu thật lòng và nghiêm túc, vì vậy cô muốn cháu hãy thành thật với nó. T. không đáng bị lừa dối. Nếu sau khi biết được quá khứ của cháu mà T vẫn muốn cưới cháu, cô sẽ không phản đối”.

Có ai nói cho tôi biết, tại sao mọi chuyện lại éo le như vậy không. Hay ông trời độc ác trêu ngươi tôi? Phải khó khăn lắm tôi mới vượt qua được mặc cảm quá khứ để đón nhận tình yêu mới, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông khiến tôi tin tưởng rung động muốn gắn bó cả cuộc đời. Tôi đã muốn quên đi rồi, nhưng giờ lại bắt buộc phải khơi lại.

Mẹ anh nói, chỉ cần tôi thành thật, cô ấy không phản đối chuyện chúng tôi. Nhưng tôi phải nói như thế nào đây. Rằng tôi đã từng bị một người đàn ông có vợ bỏ rơi và phải phá thai trong tủi nhục. Anh từng nói anh không quan trọng chuyện trinh tiết, anh quan trọng lối sống và tư cách của người con gái anh yêu hơn. Tôi đã sống như thế, đã làm việc thất đức như thế, có đủ tư cách để được anh yêu.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và không muốn nói ra chuyện ấy. Bởi tôi sợ mất anh, tôi sợ lắm. Còn mẹ anh, tôi đã từng kể tỏ tường mọi chuyện cho bà, đã từng nhận được sự đồng cảm thương hại của bà. Trong suy nghĩ của tôi, đó là người tốt. Nếu mẹ anh chịu chấp nhận tôi thì còn bắt tôi phải nói ra sự thật cay đắng ấy với anh làm gì? Tôi có nên cầu xin bà cho tôi được giữ bí mật đáng hổ thẹn ấy không?

Tác giả: T. Thủy

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP